Hằng Nguyễn

Blog cá nhân chia sẻ kinh nghiệm đi làm, bí quyết làm đẹp và mọi trải nghiệm cuộc sống.

Tự hào là người Gia Lai

Mình vốn sinh ra tại Quảng Bình nhưng lại sớm rời xa quê hương để sinh sống cùng gia đình tại mảnh Gia Lai đất đầy nắng và gió. Trải qua hơn 20 năm gắn bó, Gia Lai tự bao giờ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời mình. Một cách rất tự nhiên, “Khi ta ở chỉ là nơi đất ở - Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn”, mình tự hào khi được làm người con của miền đất này, sống và trưởng thành từ màu đất đỏ, từ những cơn mưa đầu mùa đậm vị núi rừng.

Gia Lai trong suy nghĩ người khác có thể chỉ là núi rừng trùng điệp, cảnh vật hoang sơ. Nhưng với mình, Gia Lai tựa nàng sơn nữ mang vẻ đẹp đa diện, vừa chân chất, bình dị, vừa có chút e ấp của Đà Lạt, lại pha lẫn sự sôi động, phóng khoáng ở một góc Sài Gòn. Bởi vậy mà khi đi xa, Gia Lai trong ký ức luôn chực gợi về khi bắt gặp những hình ảnh có chút thân thuộc nơi xứ người.

Nơi mình ở không phải ở trung tâm Thành phố, thế nhưng khoảng cách gần 30km đối với mình bỗng trở thành một thứ gì đó rất đặc trưng về thiên nhiên, con người Gia Lai. Trên cung đường này, mọi sắc màu trong đời sống gần như được lột tả trọn vẹn: từ hàng quán tấp nập đến dốc núi Hàm Rồng kỳ vĩ, những dãy cao su bạt ngàn, xanh ngát một góc trời. 

Gia Lai cũng từng là vùng đất anh hùng với hàng chục năm đấu tranh giữ đất. Trong bức ảnh đen trắng tái hiện cảnh một góc thành phố những ngày xưa cũ, có chút gì đó lưu luyến, ngậm ngùi len vào dòng cảm xúc…. Trên chặng đường đổi mới, vùng đất bình yên ấy vẫn giữ lại những giá trị nguyên sơ về văn hóa. Vì là nơi của dân tứ xứ đổ về làm kinh tế từ lâu, nên con người Gia Lai cũng “lạ lắm”, Bắc  - Trung - Nam, mỗi nơi một ít để tạo nên sự nhiệt thành, mến khách và chất phác.

Nói về cảnh đẹp Gia Lai thì chắc kể cả ngày cũng không hết. Đôi lúc mình tự hỏi, sao lại vội vàng đi đây đi đó, trong khi một vùng đất xinh đẹp như quê hương mình lại chưa được khám phá hết. Đặc trưng của Gia Lai chắc hẳn là sắc và hương hoa cà phê mỗi khi vào mùa, những hàng hoa dã quỳ vàng rực ven Biển Hồ xanh ngắt (chính là đôi mắt Pleiku Biển Hồ đầy vô cùng nổi tiếng đấy). Những góc quay từ trên cao nhìn xuống, Biển Hồ chinh phục ngay kể cả trái tim “sỏi đá” nhất bởi vẻ bình yên, kỳ vỹ và nên thơ đến lạ.

Sáng sớm, khi sương mù vẫn chưa tan hết, dốc núi Hàm Rồng trở thành điểm tác nghiệp cho những nhiếp ảnh gia yêu nghệ thuật. Sự kết hợp giữa sương mù mờ ảo và ánh bình mình mới chớm, e ấp sau những điểm lượn của sườn núi mang tới khung hình đẹp như tiên cảnh. Hoàng hôn tới, khu vực này cũng trở nên thi vị dưới ráng chiều đỏ rực. 

Rồi vườn chè bạt ngàn xanh mát, chùa Minh Thành cổ kính, uy nghi, thác Phú Cường rộn ràng ngày đêm như tiếng nhạc giữa vách núi, rừng cây,... Tất cả ấy làm nên một Gia Lai mà đến rồi thì nhớ mãi, chỉ mong ngày có cơ hội gặp lại.

Mình tự hào vì tuổi thơ được trải qua những cung bậc cảm xúc tại nơi đây. Là những ngày rong ruổi giữa trưa nắng với bao trò nghịch ngợm, là những ngày mưa lầm lũi đến trường, là gốc lúa, rẫy vườn, là cả những người bạn chân thành, chia sẻ với nhau muôn vàn điều nhỏ bé,...

Gia Lai hôm nay đã có nhiều đổi khác, nhưng tình yêu dành cho quê hương xứ sở vẫn không hề thay đổi. Những ngày đã qua, hôm nay và ngày mai, Gia Lai vẫn luôn là vùng đất của kỷ niệm và ước mơ.