Hằng Nguyễn

Blog cá nhân chia sẻ kinh nghiệm đi làm, bí quyết làm đẹp và mọi trải nghiệm cuộc sống.

Giấc mộng thanh xuân

Giấc mộng thanh xuân

“Ai cũng có tuổi trẻ và những câu chuyện tuổi trẻ của riêng mình, trong mỗi câu chuyện ấy đều có những hồi ức đẹp kèm theo cả sự nuối tiếc mãi in dấu lại nơi đáy tim”Năm tháng vội vã.

Không mạnh mẽ đến tổn thương nhưng đủ day dứt để lòng người thổn thức mỗi đêm…

Giờ thì tôi đã cảm nhận được rồi, cái cảm giác ấy, âm ỉ rồi lại nhói lên những hoài niệm không tên.

Sẽ là lần cuối, lần cuối của tất cả những gì gọi là Thanh xuân, vì sau ranh giới này, dù có níu kéo hay khẳng định, hai chữ Thanh xuân chẳng thể nào trong veo như đã từng, nó sẽ được viết bởi một màu mực khác, trên những chất liệu khác và cũng sẽ gai góc hơn bao giờ hết.

Chia tay bạn bè Phổ thông, tôi cười vì nghĩ đến Giảng đường Đại học và tương lai với một công việc như mơ ước. Nhưng vào ngày cuối cùng của quãng đời sinh viên, tôi khóc vì nuối tiếc 4 năm sao bỗng qua nhanh như một giấc mơ. Ngày ấy, tôi không từng vẽ cho mình khung cảnh của 4 năm này, đâu biết rằng đó là quãng thời gian mà sau này, tôi luôn khao khát được một lần sống lại.

Kết thúc thật rồi đấy, chẳng còn những ngày lên giảng đường, những phi vụ cúp học, những khoảnh khắc lầy lội cũng lũ bạn. Nghe câu này chắc nhiều người nghĩ rằng ý tưởng của nó thật là cũ kĩ, nhưng phải cảm nhận được trái tim lúc này mới có thể thấy nó mang “nỗi đau mới mẻ” đến nhường nào, đau mà không thể nói, đau mà không thể lý giải vì sao và cũng không thể nào ngăn được dòng nước mắt.

Ta đau vì một thứ cứ ngỡ vô hình song đôi khi lại hiện lên rất rõ ràng, đến ngưỡng như ta đang chạm vào và rồi vụt tắt, lại cứ như thế, lòng thắt nghẹn từng cơn. Bạn bè bây giờ không chỉ đơn thuần là người cùng học, cùng chơi mà tự bao giờ họ đã trở thành một phần không thể thiếu trong bức tranh cuộc đời.Trong ấy có cả những đứa bạn thân, cả những người thậm chí chưa kịp nhớ tên nhau, nhưng tôi cảm nhận được, họ tồn tại trong xúc cảm của mình lúc này và cả mai sau.

Mong manh, chóng vánh quá! Những lần vô tình lướt qua người thương giữa sân trường cứ ngỡ vừa mới đây thôi, vẫn vẹn nguyên sự ngại ngùng ấy. Nó chẳng phải là thứ tình yêu nồng nhiệt, rất nhẹ nhàng, tinh khôi và ấm áp. Cứ chẳng thuộc về nhau, cứ hờ hững lướt nhẹ mà rạo rực đến lạ. Tôi gọi đó là Thanh xuân, tự do và khát khao. Một ánh nhìn thôi cũng đủ khiến con tim lạc nhịp. Sau này biết kiếm tìm nơi đâu khoảnh khắc “tình” đến vậy, khi mà người ta yêu nhau nhưng cần nhiều hơn thứ gọi là rung động.

Là vậy đó, chẳng còn cơ hội để chờ đợi, chúng ta buộc mình phải khôn lớn thật rồi, dù muốn hay không, dù sẵn sàng hay còn dè dặt. Nếu thời gian do ta lựa chọn, tôi chỉ muốn dừng mãi ở khoảnh khắc này. Khi ở ranh giới của sự cuối cùng, con người ta mới vội vã nhận ra những giá trị đích thực nhất, rồi cũng vội vã gom hết tất cả mọi thứ mà sau này ta gọi là hoài niệm, nhưng chắc chắn một điều rằng, đó sẽ là nỗi nhớ thương theo ta đi hết cả cuộc đời. Kiến thức thì có thể học, còn cảm xúc thì lại là điều không thể. Nó tồn tại trong cách vận hành trái tim của mỗi người.

Thanh xuân của tôi có thể hoặc không giống với bạn, nhưng tôi tin, đó là khoảng thời gian mà chúng ta trân quý nhất. Tôi vẫn thấy lòng lặng đi và vụt lên chút gì đó hân hoan khi nhớ về câu nói này: “Tao vẫn là tao, mày vẫn là mày. Chúng ta thay đổi với đời nhưng vẫn vẹn nguyên với nhau”.

Vẹn nguyên nhé!